Không cần phải cắt…
Một anh chàng thấy khó chịu và đau đớn ở bộ phận sinh dục của mình. Anh tìm đến chuyên gia giỏi để chữa.
Sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia nọ nói:
- Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ và đấy là giải pháp tốt nhất, nhưng cũng tốn khá nhiều tiền. Anh nghĩ thầm: “Thật là một cú sốc quá sức tưởng tượng, làm sao mà chịu được khi chẳng còn gì vui thú để sống nốt quãng thời gian còn lại, thật là quá bất hạnh. Còn nước còn tát, chẳng nhẽ không còn vị bác sĩ giỏi nào khác chăng?”
Một tia hy vọng mong manh đủ để anh quyết định đi tìm vị chuyên gia khác. Vị bác sĩ cũng rất giỏi trong lĩnh vực anh quan tâm, sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia này cũng nói:
- Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ…
- Thật là lũ lang băm, lúc nào cũng tiền, cắt bỏ – Anh nghĩ quá thất vọng.
Trong lúc đó anh lại theo lời giới thiệu của một vị khác. Anh khó nhọc hai ngày mới tìm được một thầy thuốc nhỏ bé, có cặp kính dày cộp. Ông thầy thuốc cũng xem xét rất kỹ càng cho anh, sau đó ông lần dở những cuốn sách dày và lớn. Anh chờ đợi với sự lo lắng và niềm hy vọng cuối cùng. Sau hồi lâu, ông nhìn anh nói:
- Đúng là bọn bác sĩ hễ động đến là tiền, là tiền.
Anh tròn xoe mắt và tươi tỉnh hẳn lên:
- Thưa, chắc là vẫn hy vọng, không phải phẫu thuật cắt bỏ chứ?
- Không, không cần phẫu thuật nếu anh mua thuốc của tôi…
- Không, không cần phẫu thuật, không cần điều trị… – Anh ta cảm thấy mình như được sinh ra một lần thứ hai.
- Không, anh cứ về đi, không cần phẫu thuật, khỏi phải tốn tiền điều trị, chỉ trong vòng 7 đến 10 ngày nữa, cái kia của anh sẽ tự… rụng!
Tím hết mình mẩy…
Ông chủ nọ gọi về cho vợ biết là phải làm việc trễ tối nay. Gọi xong, ông mời cô thư ký xinh đẹp đi ăn và ông ta gặp may được cô ta rủ về phòng mình! Hai tiếng sau, ông vào phòng tắm sửa soạn lại để trở về nhà. Bỗng ông ta hoảng hồn vì thấy trên cổ mình có một vết cắn bầm do cô thư ký để lại. Ông hoang mang vì không biết phải nói sao nếu bị vợ hỏi.
Ông mở cửa vào nhà và con chó bec-giê nhảy chồm lên mừng chủ. Ông lanh trí vội vàng ôm lấy con chó làm bộ vật lộn với nó rồi la toáng lên và chạy vào phòng. Ông ta một tay lấy ôm cổ ra vẻ đau đớn nói với vợ:
- Em xem nè! Con chó quỷ này cắn bầm cổ anh này!
Vợ ông ta vội phanh áo mình ra phân bua liền:
- Anh coi đó! Nó cũng cắn tím bầm mình mẩy em này!!!
Bao cao su đen
Một ông ra hiệu thuốc hỏi cô bán hàng: - Cô có bao cao su màu đen ko? - Có thưa ông, nhưng sao ông cần gấp vậy? - Anh bạn thân nhất của tôi vừa qua đời, tôi muốn gửi đến vợ anh ấy lời chia buồn sâu sắc nhất!
Xin về hưu..?!
Nhân dịp mới đi bệnh viện về, các bộ phận trên cơ thể của ông lão 70 tuổi mới tổ chức 1 cuộc họp mừng tai qua nạn khỏi.
Tổng giám đốc não nói:
- Ai có ý kiến gì cứ nói. Tim phát biểu:
Tôi làm việc liên tục 70 năm qua tôi xin về hưu.
- Không được, tim mà về hưu thì là chết rồi – Các bộ phận phản đối Tim gan phèo phổi tranh cãi mãi cuối cùng không thằng nào được về hưu cả.
Bỗng ở phía dưới có tiếng nói vọng lên. - Tôi yếu quá rồi xin về hưu. Mọi người ngó nghiêng mãi không biết ai nói.
Não đập bàn quát: - Thằng nào nói đứng lên xem nào.
Phía dưới có tiếng phều phào:
- Bố mày mà đứng lên được bố mày đã không xin về hưu
Người không sợ súng đạn..
Tại xóm A có cặp vợ chồng mới cưới. Thời gian trôi qua người vợ mang thai sinh được một trai. Đưa vợ từ nhà hộ sinh về, anh chồng bị vợ mắng một hơi, không hiểu tại sao vợ mình lại nổi giận đến thế.
Vợ anh giải thích:- Anh nghĩ coi mỗi lần sinh đẻ tôi phải cực khổ như thế này. Tôi thề từ nay đến già tôi mà… với anh nữa thì súng đạn sẽ bắn tôi!
Sáu tháng sau, anh chồng vẫn không dám đụng đến vợ vì sợ vợ mình phải chết do súng đạn. Bỗng một đêm trong lúc ngủ say, anh chồng giật mình vì có người chui vào mùng mình. Anh nạt lớn:
- Ai đó?
Cô vợ trả lời:
- Em!
- Em là ai?
- Em là người không sợ súng đạn.
Tỏ tình nhầm người
Đang ngồi học thì con bé, ngồi bàn bên quăng qua cho mẩu giấy. Mở ra xem thì thấy "Mình thích bạn, mình hẹn hò nha".
Ôi trời! Khỏi phải nói, tâm trạng lâng lâng, mình thích con bé từ đầu năm học cơ, mình quay sang cười mỉm với con bé một cái thật tình cảm.
Con bé e thẹn nói khẽ:
- Anh đưa cho anh ngồi bên giùm em.
Khỏi phải nói mình ức chế thế nào, vò nát mảnh giấy quăng thẳng vô mặt thằng điên ngồi kế bên.
Nó ngơ ngác mở ra xem, cũng y như mình, khoái chí, cười tủm tỉm rồi bảo:
- Thích tôi sao không nói sớm, tôi cũng thích ông lâu rồi, mà ngại.
Chỉ tại cái thằng bán kem!
Ông mất. Cháu đến chia buồn với bà.
- Sao ông đang khỏe, chuẩn bị kỷ niệm thượng thọ 90 tuổi mà lại ốm đột ngột vậy bà? Ông mất khi nào? - Cháu yêu à – Bà già giàn giụa nước mắt – Ông cháu mất khi ông bà đang làm “chuyện ấy”. - Ông bà “đại lão” rồi sao lại còn làm việc đó nữa? Quá nguy hiểm! - Cũng không đến nỗi đâu, vì ông bà thường làm theo tiếng chuông nhà thờ mà. Dinh…Dong…Dinh…Dong… Cháu thấy không, chậm rãi, nhẹ nhàng mà vẫn rất tuyệt. Nhưng ai mà ngờ được là sáng hôm đó lại có thằng bán kem đi ngang qua đây làm ông cháu không biết tăng tốc đột ngột và bị đứt thắng giữa đường cơ chứ.
Giấy tờ
Có 1 bác người tàu ở Sài Gòn đi xe gắn máy zô đường cấm bị cảnh sát giao thông thổi phạt. Về nhà bác bức xúc kể với mấy ông bạn hàng xóm: Pữa lay, ngộ li xe pị tằng CS giao tông nó thủi, ngộ tấp vô, ló hỏi ngộ:
- Zái tò của ông lâu? Ngộ lói ngộ hỏng có lem zái theo, chỉ có lem cái cạc thui, thế là ló pắt ngội về l... (đồn)... zồi ló chuyển ngộ từ l...(đồn) nhỏ qua l...(đồn) lớn, tới cái l...(đồn) lớn nhứt ở ngay chung tâm tành pố đó. Ối trời ơi, pữa lay là ngày lễ, l...(đồn) nhỏ còn đỡ lông (đông), chớ l...(đồn) lớn hả, lông wá trời lông (đông)
Chơi trò ba má
Jon 12 tuổi, chạy hộc tốc từ trường về nhà. Chú chiếm ngay cái tủ lạnh, đang cầm cốc kem anh đào vani lên thì chị giúp việc đi vào nhà bếp. Chị nói:
- Đặt cái đó đi chỗ khác, Jon. Em không thể ăn kem bây giờ. Quá gần giờ ăn tối rồi. Đi ra ngoài và chơi đi.
Jon xị mặt, nói:
- Không có ai chơi với em cả.
Chị giúp việc dỗ dành:
- Được rồi, chị sẽ chơi với em. Em muốn chơi gì?
Chú nhóc nháy mắt nói:
- Em muốn chơi trò “Ba và Má”.
Cố không lộ vẻ ngạc nhiên, và để dỗ chú, chị giúp việc nói:
- Tốt, chị sẽ chơi. Bây giờ chị sẽ làm gì?
Jon nói:
- Chị đi lên buồng ngủ và nằm xuống.
Nghĩ rằng mình có thể điều khiển tình hình dễ dàng, chị giúp việc đi lên phòng ngủ ông bà chủ.
Jon, cảm thấy hơi tự mãn, vênh mặt đi xuống phòng ngoài và mở cửa phòng phục vụ. Chú đội cái mũ câu cá cũ của bố. Trong lúc lên gác, chú thấy một mẩu thuốc lá trong cái gạt tàn thuốc ở cuối bàn. Chú nhặt lên và ngậm một bên mép. Lên đến phòng ngủ bố mẹ, nhìn thấy chị giúp việc, Jon bắt chước giọng bố, quát:
- Em còn ở đó hả? Xuống nhà lấy kem cho thằng Jon ăn đi!
- ?!
Sử dụng sai mục đích
Khi Thượng Đế sắp hoàn thành việc khai sáng ra vũ trụ và loài người thì Ngài chợt nhận ra rằng còn sót lại hai vật trong túi càn khôn. Ngài quyết định phân chia cho Adam và Eva.
Ngài phán:
- Vật thứ nhất giúp cho chủ nhân của nó có thể… tiểu đứng!
Adam thích chí:
- Thật ngộ nghĩnh, xin Ngài hãy ban nó cho con. Đây là một vật rất phù hợp với bản tính ưa hoạt động của đàn ông!
Eva mỉm cười xin nhường cho Adam vật ấy. Adam liền sử dụng “món đồ chơi” mới để phun nước vào thân cây, viết tên mình trên cát, vung vẩy vẽ các loại… rồng, miệng luôn cười ha hả.
Thượng Đế và Eva cùng nhìn cảnh tượng ấy một hồi lâu, rồi Thượng Đế phán:
- Vật còn lại dĩ nhiên là thuộc về con!
Eva cất tiếng hỏi nhỏ nhẹ:
- Xin Ngài cho con biết vật ấy có tác dụng gì?
Thượng Đế trả lời:
- Adam đã không biết cách sử dụng dụng cụ của mình đúng mục đích, vậy dụng cụ của con sẽ dùng để “khống chế” dụng cụ kia!